Chương 117: Tiến Triển Ổn Định
"Sớm biết thế đã bỏ vào hấp trước rồi mới đi đánh răng, đỡ tốn thời gian."
Chu Tự cầm tài liệu học tập lên nghĩ.
Nhưng chưa kịp mở sách thì điện thoại reo.
Lão cha gọi tới.
"Ta nghe."
Chu Tự đặt di động bên tai, dùng bả vai kẹp lại, tay thì lật tài liệu.
"Dậy rồi hả?"
Đúng là giọng của Chu Nhiên.
"Vâng, cha với mẹ ăn sáng chưa ạ?"
"Mẹ ngươi đang chuẩn bị, sách đã lấy giúp ngươi rồi, sẽ gửi cho ngươi ngay. Chỉ có điều lần này gửi ra ngoài sẽ không được nhanh lắm, lát nữa ngươi nói một tiếng với tỷ tỷ ngươi."
"Nói với Nguyệt tỷ?"
Chu Tự hơi thắc mắc:
"Quan hệ giữa cha và Nguyệt tỷ không tốt sao? Tại sao không gọi điện trực tiếp cho nàng?"
"Sáng sớm không phải Tiểu Nguyệt vẫn còn đang ngủ sao?"
Chu Nhiên nói.
Chu Tự:
"…"
Hóa ra ta không cần ngủ?
Bị đối xử bất công, con trai lớn rồi nên không cần để ý tới cảm nhận của nó.
Hừ~
"Đúng rồi, ta vừa xem rồi, ngươi không gửi lại tiền sao?"
Chu Nhiên đột nhiên hỏi.
"…"
Chu Tự lập tức đóng sách lại, cầm điện thoại nghiêm mặt nói:
"Cha, ta đang làm bữa sáng, bận lắm, cúp đây ạ."
Không chờ bên kia đáp lại, Chu Tự trực tiếp cúp điện thoại.
Tiền tới tay, làm sao có thể trả lại về?
Nói thế nào hắn cũng là ông chủ nhỏ của tiệm cơm.
Lúc này chuông điện thoại của hắn lại vang lên, vẫn là lão cha.
Xem ra một nghìn tệ khó mà giữ được.
"Cha, có chuyện gì sao?"
Chu Tự nhận điện thoại hỏi.
"Là ta."
Giọng của mẹ vang lên.
"Mẹ, ta với Thu Thiển tiến triển rất ổn định."
Chu Tự báo cáo luôn.
Thế này có lẽ sẽ không hỏi nữa đâu?
"Không phải hỏi ngươi cái này, chúng ta có tai mắt biết tất cả tình hình. Gọi bảo ngươi mấy hôm nữa về nhà một chuyến, cho ngươi gặp vài thân thích chưa từng gặp."
Liễu Nam Tư nói.
Thân thích?
Chu Tự hơi bất ngờ.
Nói ra quả thực hắn chưa từng được gặp họ hàng, người khác cuối năm thăm người thân, hắn cuối năm…
Thật ra cũng chẳng nhàn nhã, cha mẹ thường dẫn hắn đi dạo khắp nơi.
Dù không xa lắm, nhưng đến tết vẫn rất vui.
Lớn rồi thì không ra ngoài mấy.
Con trai lớn không dễ chiều như con gái.
Con gái vẫn như hồi tám tuổi, còn biết làm nũng.
Nhưng…
Nơi này mới là nhà, bây giờ cha mẹ cảm thấy trên thị trấn mới là quê hương sao?
"Bao giờ về ạ?"
Chu Tự hỏi.
Mấy ngày nay hắn không rảnh lắm, đọa thi kéo tới, hắn phải đi thử đặc hiệu.
Gần đây đặc hiệu càng mãnh liệt, bốn vòng đã có thể làm cho hắn cháy lên như lửa.
Ngầu nhất vẫn là tầng ánh sáng bao quanh cơ thể, đơn giản lại có nội hàm, tự mang uy lực.
Nhưng muốn có khí thế vẫn phải cần vận hết hỏa lực.
"Họ cũng không nói cụ thể lúc nào thì tới, nhưng dù sao mấy ngày nữa đi, tháng này chắc chắn sẽ tới. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng. Lúc đó nhóc nhà bọn họ cũng tới. Ngươi đừng tự ti."
Liễu Nam Tư nói.
Chu Tự:
"…"
Mẹ, ngươi không có tự tin với con trai nhà mình đến vậy sao?
Nhưng con nhà thân thích, chẳng lẽ là con nhà người ta trong miệng phụ huynh?
Nghĩ lại, Chu Tự thấy hình như mình cũng tính là con nhà người ta.
Không chơi game, ngoan ngoãn đọc sách, thi toàn đứng hạng cao, lại còn không yêu đương.
Chính là đứa con nhà người ta đáng ghét trong mắt bạn học, là học sinh tốt trong mắt thầy cô, là con trai đáng tự hào trong mắt cha mẹ.
Nhưng người mẹ nói lần này có thể là người tu chân giới nên…
Thành tích này chẳng tính là gì.
Trước kia học võ lâm tuyệt học cũng không tiện chuyển ra ngoài, không có thành tựu.
Nhất thời không tìm ra ưu thế gì.
Xem ra đến lúc đó nên giữ nụ cười, ít mở miệng.
Cúp điện thoại, Chu Tự đến phòng bếp, bữa sáng chắc được rồi.
"Oa~Thu Thiển, hôm nay ăn gì thế?"
Chu Ngưng Nguyệt dụi mắt vừa đi vừa ngáp từ trong phòng đi ra.
Vẫn là bộ đồ gấu.
"Nguyệt tỷ, bộ đồ gấu này của ngươi mặc ngược cũng được sao? Mặt trước mặt sau thêm thuộc tính khác nhau."
Chu Tự bưng màn thầu và sủi cảo để lên bàn hỏi.
"Không, nhưng gợi ý không tồi, để về bảo cha với mẹ sửa giúp ta. Đúng rồi, Thu Thiển đâu?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Lâu rồi không thấy Chu Tự làm bữa sáng.
"Trong phòng."
Chu Tự chỉ vào phòng của Thu Thiển.
Chu Ngưng Nguyệt tò mò đi tới, sau đó đặt tay lên cửa thăm dò một lúc rồi nói:
"Đang thăng cấp, có vẻ rất thuận lợi."
Sau đó nàng liền trở lại bàn ăn cơm.
"Cha bảo là sách đã cho người gửi đến đây, nhưng sẽ không đến ngay đâu, bảo ta nói với ngươi một tiếng."
Chu Tự nói.
Thu Thiển thuận lợi thăng cấp, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không cần để ý quá.
"Tại sao cha không trực tiếp gọi điện thoại cho ta? Có phải không thương ta nữa hay không?"
Chu Ngưng Nguyệt tội nghiệp nhìn Chu Tự nói:
"Quả nhiên vẫn quý con trai hơn."
Chu Tự:
"…"
Lại muốn trốn rửa chén.
"Nguyệt tỷ, ta hỏi ngươi cái này."
Chu Tự chuyển chủ đề, hắn đưa hình ảnh Lý Lạc Thư gửi cho Nguyệt tỷ xem:
"Đây là trận pháp hả? Có giải được không?"